CHƯƠNG 1
''Tối hôm qua ngày 20 tháng 4 một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại ngôi biệt thự của Lộc gia. Cả nhà trên dưới kể cả người làm của Lộc gia đều đã chết trong vụ hỏa hoạn này. Hiện tại bên phía cảnh sát đang điều tra nguyên nhân của vụ hỏa hoạn nhưng hầu hết đều là con số 0.''
''Phụt''. Trong phòng khách rộng lớn sa hoa tiếng tắt ti vi đã trả lại không gian yên tĩnh đến đang sợ. Một cái nhếch môi của người đàn ông khoảng 45 tuổi mang theo ý giễu cợt. Đôi mắt chim ưng hẹp dài sắt bén liếc nhẹ Lee Joon cận vệ thân tín của ông.
'' Mọi chuyện đã ổn thỏa cả chưa''
'' Ông chủ đừng lo mọi chuyện đã được giải quyết rất gọn gàn và sạch sẽ '' Lee Joon cung kính cúi đầu trả lời một cách tự tin.
''Được '' 1 tiếng '' được'' của người đàn ông tên Oh Soo kéo theo sự nhẹ lòng của Lee Joon. Oh Soo thả lỏng người ngồi trên chiếc sofa đắc tiền, cả thân hình cường tráng dựa vào ghế trên tay cầm một tách trà thượng hạng của Pháp, miệng lẩm bẩm ác ý:'' Lộc Tín có trách thì trách ông quá ngu ngốc...''
-Flash back-
Tại biệt thự Lộc gia 8h:30'....~
Một chiếc Lamborghini Huracan màu đen chạy vào hoa viên rộng lớn và dừng lại ở ga la đậu xe. Lee Joon bước xuống xe mặt không chút biểu cảm đi vòng ra phía sau xe cung kính mở cửa xe cho Oh soo '' ông chủ xin mời''.
Oh Soo một thân tây âu đen nhánh, phong độ bước xuống xe trên người tỏa ra sát khí khiến người khác phải lo sợ, đề phòng. Oh Soo bước đi hiên ngang tới trước cửa chính Lộc gia, vừa đến nơi đã thấy tất cả người làm của Lộc gia xếp thành hai hàng cúi đầu đón tiếp. Trên nền đá cẩm thạch trải thảm đỏ Lộc Tín một thân tây âu màu bạc nhìn qua là biết đã có tuổi nhưng vẫn còn chút khí phách của thời trai trẻ, kế bên là Hye Sook vợ ông cũng đã có tuổi nhưng trên khuôn mặt nét đẹp của thời thanh xuân vẫn còn, trên tay còn bồng đứa con vừa tròn 1 tuổi của hai người.
" Oh tổng...khách quý, khách quý '' Lộc Tín vui vẻ đi tới bắt tay Oh Soo. Khác với Lộc Tín, Oh Soo khuôn mặt không chút biểu cảm bắt tay Lộc Tín, miệng nhếch lên tạo ra một đường cong hoàn hảo,đôi mắt màu hổ phách nhìn người trước mặt một lúc sau mới mở miệng nói:'' Lộc tiên sinh lâu rồi mới gặp...ông vẫn còn đủ sức khỏe chứ?''.
'' Cảm ơn Oh tổng đã quan tâm...lão già như tôi đây vẫn còn đủ sức khỏe để nuôi lớn đứa con của mình.'' Lộc Tín bình thản đáp trả câu hỏi ác ý của Oh Soo. Hai người cứ như thế đứng nhìn nhau không nói lời nào, bầu không khí dần trở nên căng thẳng đến ngột ngạt. Hye Sook thấy tình hình không ổn liền lên tiếng:'' Oh tổng ngài đã lặn lội từ xa đến đây nếu không chê có thể ở lại cùng ăn tối với chúng tôi được chứ.''
'' Lộc phu nhân đã mời tôi nào dám từ chối chứ.'' Oh Soo rút tay lại thong thả đút vào túi quần, đôi mắt chim ưng nhìn Hye Sook .
'' Vậy...Oh tổng chúng ta sẽ vừa ăn vừa bàn công việc .'' Nói xong Lộc Tín dẫn Oh Soo đến phòng ăn. Dưới ánh đèn mờ ảo tỏa sáng khắp căn phòng sa hoa mang theo phong cách truyền thống. trên chiếc bàn dài thức ăn được bày lên với đủ loại thức ăn nổi tiếng do đích đầu bếp Gordon Ramsay James được Hye Sook mời đến . Lộc Tín ngồi ở ghế chính đầu bên phải cái bàn, đối diện là Oh Soo lại một lần nữa hai người lại nhìn nhau không chớp mắt, một lúc sau Oh Soo cầm ly rượu vang đỏ lên uống 1 ngụm rồi nói:'' Lộc tiên sinh vền chuyến hàng đáng giá 100 tỷ usd đó ngài định sẽ chia như thế nào đây''
Lộc Tín Hừm~ 1 tiếng rồi nói :'' Oh tổng dù sao chuyến hàng đó là chúng ta cùng lấy được, huống hồ.....'' Lộc Tín dừng một lát ánh mắt dáng chặt trên người Oh Soo, khẽ thở dài nói tiếp:'' Huống hồ ''lão già'' như tôi lại may mắn chiếm được số hàng này 1 phần cũng là nhờ Oh tổng đây đã chiếu cố nên...tôi nghĩ số hàng này nên chia đều vẫn tốt hơn.'' Lộc Tín cố ý nhấn mạnh 2 chữ " lão già'' xem thường Oh Soo thua ai không thua lại đi thua 1 lão già.
Oh Soo nghe xong không giận mà cười '' Lộc tiên sinh ông tốt nhất vẫn là coi chừng số hàng đó cẩn thận 1 chút '' nói xong câu đó Oh Soo đứng lên liếc mắt về phía Lộc Tín nở 1 nụ cười qỷ dị khiến Lộc Tín tạm thời toàn thân cứng nhắc không cử động được - hắn nói thế là sao chứ...không lẽ...- bất giác Lộc Tín mở to mắt trừng người trước mặt.
'' Lộc tiên sinh bảo trọng'' Oh Soo nhếch môi bỏ lại câu nói sau khi biến mất sau cánh cửa bỏ lại Lộc Tín người vẫn chưa cử động được. Một lúc sau cảm thấy có gì đó rất nóng khiến ôg lấy lại tinh thần chợt nhớ đến lời nói đầy ác ý của Oh Soo ông nhanh chóng chạy ra ngoài thấy xung quanh toàn là lửa, m.n chạy tán loạn khắp nơi. Nhớ đến vợ và con ông mặc kệ lửa lớn liều mạng chạy nơi tìm. Tìm khắp ngôi nhà không thấy ông dừg lại trước cửa thư phòng thì nghe thấy tiếng kêu cứu của vợ bên trong. Ông lập tức đập cửa xông vào liền thấy vợ mình đang ôm con cùng quản gia lưu đang trốn dưới gầm bàn .
''Ông Lưu mau đưa Hye Sook tới đây chúng ta phải rời khỏi đây. '' Nghe lời ông chủ ông Lưu liền đỡ Lộc phu nhân đi đến chỗ ông chủ. Ba người vội vã rời đi trong đám cháy nhưg ra gần tới cửa vì đám cháy qá lớn nên cánh cửa bị gãy ngã tới chỗ ba người ngay trog lúc đó Lộc Tín liều mạng đẩy vợ mình và ông Lưu ra, cáh cửa ngã xuống đè lên người ông.
'' khôngggggg.......'' vừa thấy cảnh đó Hye Sook hét lên. Nước mắt không kiềm được rơi xuống, khuôn mặt xih đẹp trở nên nhợt nhạt không sức sống. '' m...mình...mình ah'' nghe thấy tiếng chồng mình gọi bà liền ôm đứa con đi tới quỳ trước mặt '' ông ah ông không sao chứ? Ông đừg bỏ tôi và con mà.''
'' mình...n nhất...đih phải....phải nuôi ....lớn t..tiểu Lộc....với ý chí trả...thù cho....Phụt.'' Chưa nói hết câu Lộc Tín đã phun ra máu mà chết. Đôi mắt mở to hết cỡ mang tho ý hận ngút trời cùng với tiếng la hét của Hye Sook và tiếng khóc thất thanh của đứa trẻ vừa tròn 1 tuổi.
'' Phu nhân xin bà bớt đau lòng, ông chủ đã đi rồi....'' Nói tới đây ông lưu đau lòng nhìn mọi thứ xung quanh đang chìm trong biển lửa rồi nhìn xuống ông chủ đã hy sinh thân mình mà cứu mạng ông và phu nhân, giơ tay ra vuốt nhẹ mặt ông chủ. Đôi mắt mở to giờ đã nhắm lại, ông quay sang nói với phu nhân:'' Phu nhân chúng ta phải rời....''
''Không...tôi không đi đâu hết, tôi phải ở lại cùng chết với chồng tôi'' Hye Sook chen ngang lời ông Lưu rồi dùng đôi mắt đầy lệ ôm đứa trẻ đặt trên tay ông nói :'' Ông Lưu tôi nhờ ông 1 chuyên, xin ông hãy mang đưa bé tội nghiệp này rời khỏi đây. Xin ông hãy xem nó như con ruột của mih mà nuôi nó.'' Nói xong bà lấy ra một miếng ngọc bội hình hoa hồng màu đen lấp lánh được chạm khắc tinh xảo nhắc vào trong áo con mình, rồi đưa cho ông lưu 1 số tiền mặc.
'' Bà chủ ah...không thể được tôi...tôi không thể bỏ phu nhân lại được.'' Ông Lưu run rẩy ôm đứa bé đang khóc lớn trong lòng mình. '' Ông Lưu xin ông hãy nể tình Lộc gia nhìu năm qua đã đối xử tốt với ông mà cứu lấy đứa bé này, cứu lấy Lộc gia. Xin ông hãy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi và chồng tôi được không ?''
'' Được phu nhân tôi sẽ nuôi lớn đứa bé này để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hai người...Phu nhân Lưu Phúc tôi xin dùng tính mạng mình để đảm bảo điều đó.'' Suy nghĩ một lúc Lưu Phúc liền nhận lời rồi liều mạng ôm đứa bé chạy ra ngoài. '' Ông Lưu còn một việc nữa để tránh sau này có ai đó nghi ngờ xin ông hãy đổi một cái tên khác cho đứa bé.'' Hét lên lời cuối cùng Hye Sook ôm lấy chồng mình cùng nhau chết trong đám cháy...
Ra được bên ngoài ông Lưu ôm đứa bé quỳ xuống, khóc thảm thiết rồi dập đầu ba cái '' bà chủ tôi nhớ rồi, tôi sẽ nuôi lớn cậu chỉ với ý chí báo thù cho lộc gia...'' ôm đứa bé đứng lên nhìn cảnh tượng đau thương bi kịch trước mắt rồi nhìn đứa bé trong lòng mình liền nói :'' cậu chủ từ giờ tôi sẽ gọi cậu là...Luhan cậu thấy có được không?......''
.
.
.
.
.
.
-End Flash back-
Biệt thự Nhật Nguyệt
Một chiếc xe thể thao sáng chói chạy thẳng vào ga la đậu xe. Cửa xe được mở ra, một người đàn ông bước xuống trên người khoác bộ vest đen lịch lãm, khuôn mặt cương nghị không chút biểu cảm đi vòng qua phía sau xe cẩn thận mở cửa '' cậu chủ đã đến nơi '' vừa dứt lời bóng dáng nhỏ bé ngay lập tức bước xuống xe. Nhìn qua cũng đủ biết cậu bé mới 5 tuổi nhưng lại có khí chất hơn người, mặt lúc nào cũng lạnh như tản băng nghìn năm không tan chính là Oh Sehun con trai độc nhất vô nhị của chủ tịch tập đoàn Oh Soo.
'' Cậu chủ đã về .'' Cánh cửa chính to lớn được mở ra, tất cả người làm đứng ngay ngắn thành hai hàng cúi đầu chào. Vú Lee một người làm lâu năm ở Oh gia được 63 năm đi tới nhẹ nhàng lấy chiếc cặp trên vai Sehun xuống '' cậu chủ tôi đã chuẩn bị cơm xong rồi, cậu mau đi tắm đi rồi xuống dùng cơm.'' Sehun không nói gì đi lên phòng, nhưg mới đi được hai bước dừg lạnh lùng lại hỏi:'' Cha tôi đâu.'' Vú Lee lập tức đứng hình tay cầm cặp run lẩy bẩy '' cccậu...chủ ông chủ...ở....ở trên phòngggg''
Lông mày nhíu chặc, hai tay nắm lại thành quyền đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng cha mình nghe thấy những âm thanh rên rỉ do khoái cảm mang lại, qua khe hở nhỏ của cánh cửa một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang hôn hít người đàn bà dưới thân không một mảnh vải che thân. Người khác nhìn vào sẽ đỏ mặt mà bỏ đi khôg dám quay lại, nhưng cậu bé đứg trước cửa dùng đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào tay không ngừng xiết chắc, nghiến răng nghiến lợi không ngừg suy nghĩ - cha kính mếm! hãy cố gắg sống hết phần đời còn lại của mình đi-.
HẾT CHƯƠNG 1
Mọi người đây là lần đầu mìh viết truyên có j sai sót m.n nhớ nhắc mình nhk hihi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét