Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

Chương5: Giăng lưới bắt mồi

cmt cho mik nha mấy pạn



=================



'' Tất cả nghe lệnh..truy sát ba tên tập kích vừa rồi và cướp lại số hàng cho ta'' Park Chanyeol ra lệnh.


'' Khoan đã'' giọng nói trầm thấp vang lên từ một trong những chiếc xe thể thao không ai khác chính là Oh Sehun. Lão đại khát máu của hắc đạo cũng là tổng tài cao cao tại thượng của bạch đạo.


Park Chanyeol nghe thấy đi đến cúi đầu cung kính '' lão đại có gì căn dặn ''
xuyên qua lớp kính xe đôi mắt màu hổ phách lúc ẩn lúc hiện toát lên một tia thích thú, lắc lắc ly rượu whisky thượng hạng trong tay hắn lên tiếng:'' Giăng lưới bắt mồi ''


'' Rõ ''
.
.
.
.
10hPM

Tại đường bờ biển Jeju xuất hiện ba thân ảnh nhỏ đang cố chạy thật nhanh đến bến tàu. '' Baekhuyn, D.O nhanh lên bọn chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta được đâu'' Luhan lên tiếng thúc giục.


Trên những bãi đá lớn cách bọn Luhan không bao xa có ba tên thiện xạ bắn tỉa nhìn rất cừ. Mỗi tên một cây M107 loại súng bắn tỉa được trang bị ra-đa tia tử ngoại, ngắm bắn kết hợp với kính ngắm quang học kiểu mới. Loại súng ngày có thể tiêu diệt mục tiêu trong tầm ngắm 2000m với độ chính xác cao.


Ba người đang cắm đầu chạy trối chết, bỗng Luhan phát hiện ra một viên đạn đang bay cực nhanh với tốc độ ánh sáng về phía D.O. Ngay lập tức cậu lao nhanh như chớp ôm lấy D.O nhảy sang chỗ khác trách viên đạn. Trách vỏ dưa gặp vỏ dừa, do đường quá nhiều sỏi đá nên cả hai mất thăng bằng ngã nhào ra với đất mẹ linh thiêng.


''Luhan, D.O không sao chứ? Mau đứng lên chạy đi tớ sẽ yểm trợ. '' Baekhuyn cũng phát hiện có mai phục rút nhanh ba cái phi tiêu có độc một phát phóng tới, ba tên thiện xạ dù có lợi hại tới đâu cũng không tránh được cái chết.


Giải quyết xong ba tên đó Baekhuyn quay lại thấy chân D.O chảy máu hoản hốt chạy lại '' D.O chân cậu chảy máu kìa. Không sao chứ? ''


''Tớ không sao. Các cậu cứ mặc tớ chạy đi, tớ sẽ đuổi theo sau'' D.O nhăn mặt nhíu mày chịu đau nói.


'' Đồ ngốc!! Cậu nói cái gì thế hả? Sao bọn tớ có thể bỏ cậu lại được.'' Nói xong không đợi D.O lên tiếng, Luhan liền để D.O lên lưng tiếp tục chạy. Baekhuyn cũng buộc chặt ''số hàng'' trên lưng rồi chạy theo sau.


Con đường phía trước dường như khá thuận đối với bọn họ, thoáng chốc đã thấy bến tàu. Cả ba vui mừng lập tức mua vé lên tàu. Lên tàu cả ba nhanh chóng vào chỗ ngồi.


'' Nào D.O mau đưa chân đây để tớ giúp cậu băng bó.'' Baekhuyn nhanh chóng rút ra chiếc khăn tay băng lại vết thương cho D.O


Từ lúc lên tàu đến giờ cả ba không hề phát hiện ra điều gì kì lạ, nhưng khi tàu xuất phát chạy được một lúc Luhan mới để ý trên tàu chỉ có khoảng mấy chục hành khách giờ mới cảm thấy quái lạ. Chợt phát hiện ra điều gì đó Luhan trán rịn ra mồ hôi ngồi an phận tại chỗ không nhúc nhích cố gắng bình tĩnh sắp xếp mọi việc hỗn độn trong đầu.


-Đầu tiên là ba người bị tập kích trên đường tẩu thoát sau đó thoát được, suốt quãng đường còn lại đến bến tàu thì thuận lợi..không lẽ- lại nhân ra điều gì bất thường Luhan quan sát mấy hành khách trên tàu, cảm thấy bọn họ trên người đều tỏa ra sát khí.-chết tiệt- chửi thầm trong bụng Luhan quay qua nói nhỏ với Baekhuyn và D.O.


'' Baekhuyn, D.O nghe rõ những gì mình sắp nói đây..'' ngập ngừng một chút cậu quan sát chung quanh rồi nói tiếp :'' Chúng- ta- đang- ngồi- trong-hang-sói'' Baekhuyn và D.O nghe vây lập tức cảnh giác chạm tay vào vũ khí trên người mình.


Trên tàu không khí trở nên căng thẳng và áp lực đến ngạt thở. Ba người ngồi yên một chỗ không lên tiếng thậm chí còn không dám thở mạnh. Một lúc lâu sau D.O nghĩ ra được điều gì đó liền lên tiếng: '' Chân tớ hiện không thể đi được hay, hay là..''


''Không được ''

''Không được''


Luhan và Baekhuyn không hẹn mà đồng thanh lên tiếng. Luhan nhìn D.O mắt đang đỏ lên sắp khóc đến nơi cầm lấy tay cậu an ủi :'' D.O cho dù xảy ra chuyện gì thì bọn tớ cũng sẽ không khử cậu hay bỏ cậu lại một mình mà chạy trốn''


'' Đúng..đúng, chúng ta từ nhỏ đã bên nhau cho dù có chết thì cùng chết, sống thì cùng nhau sống'' Baekhuyn tuy bề ngoài nói cười vui vẻ nhưng trong lòng thì ngược lại bởi cậu biết là một sát thủ khi làm nhiệm vụ tuyệt đối không được để mình bị thương vì nếu bị thương sẽ chỉ có hai con đường. Một là tự sát hoặc để bị trừ khử như thế sẽ không làm vướng chân vướng tay đồng đội. hai là trong tình huống khuẩn cấp thì buộc phải lấy mạng thế mạng để đồng đội trốn thoát. Nhưng đa số những người ở tổ chức khi làm nhiệm vụ thường chọn con đường thứ hai.


Trong lúc ngồi suy nghĩ cách trốn thoát Luhan vô tình lướt nhìn ra bên ngoài thấy tàu đột nhiên chuyển hướng lại thấy cách đó không xa là bến tàu . Xem ra tình hình lúc này không ổn, ngẫm nghĩ một lúc cậu đưa ra một quyết định quan trọng '' Baekhuyn, D.O bọn chúng đã chuyển hướng tàu, hiện tại chúng ta khó mà sống sót chứ đừng nói đến hoàn thành nhiệm vụ..'' ngừng một lát rồi cậu nói tiếp: '' Vì thế Baekhuyn cậu ôm số hàng này nhảy xuống biển rồi bơi tới bến tàu, với thân thủ bơi lội của cậu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.''


'' Nhưng tớ không thể bỏ hai cậu lại được, với lại D.O cậu ấy..''


'' D.O tớ sẽ lo, cậu cứ ôm lấy số hàng bằng mọi giá trốn trước đi tớ và D.O sẽ theo sau'' không đợi Baekhuyn nói xong Luhan cắt lời.


Nhìn vào sự kiên quyết của Luhan, Baekhuyn cắn môi đồng ý. Nhận được sự đồng ý của Baekhuyn, Luhan nhanh chóng cõng D.O lên lưng cả ba im lặng rời khỏi chỗ ngồi lẳng lặng đi ra khoang phía sau tàu. Nhưng vừa đi được mấy bước một tên mò tay vào túi áo trong rút súng ngay lập tức Luhan phát hiện ra nhanh tay hơn một bước cậu phóng kim độc tới tên đó liền thịt nát xương tan.


'' Baekhuyn mau chạy đi, tớ sẽ cầm chân bọn chúng.'' Nói xong cậu tiếp tục quay sang rút súng chơi với bọn chúng một trận. Baekhuyn lúc này thuận lợi đứng trước cửa của khoang sau, cậu mở cửa ra lưỡng lự một hồi cậu nắm chặt tay, móng tay cứ thế đâm sâu vào da thịt để vơi đi phần nào áy náy cùng tội lỗi. '' Hai cậu nhất định phải bình an trở về '' nói xong cậu liềnn hảy xuống biển tẩu thoát.


Ngay sau khi Baekhuyn nhảy xuống biển bơi chưa được bao xa thì đã bị một tên áo đen phát hiện. Từ cửa sổ tàu hắn rút súng '' Đùng'' một phát súng vang lên tên áo đen ngay sau đó chết đứng tại chỗ, người bắn phát súng đó không ai khác là D.O cậu đã nhìn thấy tên đó định bắn Baekhuyn nên đã ra tay trước.


Luhan vừa cõng D.O trên lưng vừa đánh nhau với bọn chúng, bọn chúng quá đông nên cậu đành phải né tất cả các đòn rồi chạy lên phía trước. Cậu cố hết sức chạy nhưng phía trước là ngõ cục, nhìn qua nhìn lại thấy một căn phòng cậu không chút suy nghĩ liền mở cửa đi vào rồi nhanh chóng đóng khóa lại.


Tìm được một chỗ trốn cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, đặt D.O ngồi xuống ghế rồi không nói một lời, lấy tất cả những gì to lớn có thể chặn được đem tới chặn trước cửa.


''hazz..giờ mới an tâm được một lúc.'' Luhan khẽ thở dài nói.


'' Luhan, cậu nói xem liệu Baekhuyn có an toàn đến nơi không.'' D.O lo lắng lên tiếng.


'' D.O cậu đừng lo lắng, Baekhuyn là người thông minh với lại thân thủ của cậu ấy nhạnh nhẹn chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.'' Luhan vừa nói vừa đi xung quanh phòng. Căn phòng khá lớn mang phong cách châu âu vừa cổ điển lại vừa có một chút hiện đại. Mọi thứ trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng.


'' Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy lo lắng.'' D.O vẫn không yên lòng lên tiếng


'' ây ya...D.O dễ thương ơi cậu không ccầ n..ph.ải...'' đang nói chuyện vui vẻ bỗng cậu ngập ngừng không thốt nên lời bởi lúc cậu đi ngang qua một phòng ngủ vô tình thấy bóng dáng cao lớn của một người...


======================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét