Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

Chương5: Giăng lưới bắt mồi

cmt cho mik nha mấy pạn



=================



'' Tất cả nghe lệnh..truy sát ba tên tập kích vừa rồi và cướp lại số hàng cho ta'' Park Chanyeol ra lệnh.


'' Khoan đã'' giọng nói trầm thấp vang lên từ một trong những chiếc xe thể thao không ai khác chính là Oh Sehun. Lão đại khát máu của hắc đạo cũng là tổng tài cao cao tại thượng của bạch đạo.


Park Chanyeol nghe thấy đi đến cúi đầu cung kính '' lão đại có gì căn dặn ''
xuyên qua lớp kính xe đôi mắt màu hổ phách lúc ẩn lúc hiện toát lên một tia thích thú, lắc lắc ly rượu whisky thượng hạng trong tay hắn lên tiếng:'' Giăng lưới bắt mồi ''


'' Rõ ''
.
.
.
.
10hPM

Tại đường bờ biển Jeju xuất hiện ba thân ảnh nhỏ đang cố chạy thật nhanh đến bến tàu. '' Baekhuyn, D.O nhanh lên bọn chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta được đâu'' Luhan lên tiếng thúc giục.


Trên những bãi đá lớn cách bọn Luhan không bao xa có ba tên thiện xạ bắn tỉa nhìn rất cừ. Mỗi tên một cây M107 loại súng bắn tỉa được trang bị ra-đa tia tử ngoại, ngắm bắn kết hợp với kính ngắm quang học kiểu mới. Loại súng ngày có thể tiêu diệt mục tiêu trong tầm ngắm 2000m với độ chính xác cao.


Ba người đang cắm đầu chạy trối chết, bỗng Luhan phát hiện ra một viên đạn đang bay cực nhanh với tốc độ ánh sáng về phía D.O. Ngay lập tức cậu lao nhanh như chớp ôm lấy D.O nhảy sang chỗ khác trách viên đạn. Trách vỏ dưa gặp vỏ dừa, do đường quá nhiều sỏi đá nên cả hai mất thăng bằng ngã nhào ra với đất mẹ linh thiêng.


''Luhan, D.O không sao chứ? Mau đứng lên chạy đi tớ sẽ yểm trợ. '' Baekhuyn cũng phát hiện có mai phục rút nhanh ba cái phi tiêu có độc một phát phóng tới, ba tên thiện xạ dù có lợi hại tới đâu cũng không tránh được cái chết.


Giải quyết xong ba tên đó Baekhuyn quay lại thấy chân D.O chảy máu hoản hốt chạy lại '' D.O chân cậu chảy máu kìa. Không sao chứ? ''


''Tớ không sao. Các cậu cứ mặc tớ chạy đi, tớ sẽ đuổi theo sau'' D.O nhăn mặt nhíu mày chịu đau nói.


'' Đồ ngốc!! Cậu nói cái gì thế hả? Sao bọn tớ có thể bỏ cậu lại được.'' Nói xong không đợi D.O lên tiếng, Luhan liền để D.O lên lưng tiếp tục chạy. Baekhuyn cũng buộc chặt ''số hàng'' trên lưng rồi chạy theo sau.


Con đường phía trước dường như khá thuận đối với bọn họ, thoáng chốc đã thấy bến tàu. Cả ba vui mừng lập tức mua vé lên tàu. Lên tàu cả ba nhanh chóng vào chỗ ngồi.


'' Nào D.O mau đưa chân đây để tớ giúp cậu băng bó.'' Baekhuyn nhanh chóng rút ra chiếc khăn tay băng lại vết thương cho D.O


Từ lúc lên tàu đến giờ cả ba không hề phát hiện ra điều gì kì lạ, nhưng khi tàu xuất phát chạy được một lúc Luhan mới để ý trên tàu chỉ có khoảng mấy chục hành khách giờ mới cảm thấy quái lạ. Chợt phát hiện ra điều gì đó Luhan trán rịn ra mồ hôi ngồi an phận tại chỗ không nhúc nhích cố gắng bình tĩnh sắp xếp mọi việc hỗn độn trong đầu.


-Đầu tiên là ba người bị tập kích trên đường tẩu thoát sau đó thoát được, suốt quãng đường còn lại đến bến tàu thì thuận lợi..không lẽ- lại nhân ra điều gì bất thường Luhan quan sát mấy hành khách trên tàu, cảm thấy bọn họ trên người đều tỏa ra sát khí.-chết tiệt- chửi thầm trong bụng Luhan quay qua nói nhỏ với Baekhuyn và D.O.


'' Baekhuyn, D.O nghe rõ những gì mình sắp nói đây..'' ngập ngừng một chút cậu quan sát chung quanh rồi nói tiếp :'' Chúng- ta- đang- ngồi- trong-hang-sói'' Baekhuyn và D.O nghe vây lập tức cảnh giác chạm tay vào vũ khí trên người mình.


Trên tàu không khí trở nên căng thẳng và áp lực đến ngạt thở. Ba người ngồi yên một chỗ không lên tiếng thậm chí còn không dám thở mạnh. Một lúc lâu sau D.O nghĩ ra được điều gì đó liền lên tiếng: '' Chân tớ hiện không thể đi được hay, hay là..''


''Không được ''

''Không được''


Luhan và Baekhuyn không hẹn mà đồng thanh lên tiếng. Luhan nhìn D.O mắt đang đỏ lên sắp khóc đến nơi cầm lấy tay cậu an ủi :'' D.O cho dù xảy ra chuyện gì thì bọn tớ cũng sẽ không khử cậu hay bỏ cậu lại một mình mà chạy trốn''


'' Đúng..đúng, chúng ta từ nhỏ đã bên nhau cho dù có chết thì cùng chết, sống thì cùng nhau sống'' Baekhuyn tuy bề ngoài nói cười vui vẻ nhưng trong lòng thì ngược lại bởi cậu biết là một sát thủ khi làm nhiệm vụ tuyệt đối không được để mình bị thương vì nếu bị thương sẽ chỉ có hai con đường. Một là tự sát hoặc để bị trừ khử như thế sẽ không làm vướng chân vướng tay đồng đội. hai là trong tình huống khuẩn cấp thì buộc phải lấy mạng thế mạng để đồng đội trốn thoát. Nhưng đa số những người ở tổ chức khi làm nhiệm vụ thường chọn con đường thứ hai.


Trong lúc ngồi suy nghĩ cách trốn thoát Luhan vô tình lướt nhìn ra bên ngoài thấy tàu đột nhiên chuyển hướng lại thấy cách đó không xa là bến tàu . Xem ra tình hình lúc này không ổn, ngẫm nghĩ một lúc cậu đưa ra một quyết định quan trọng '' Baekhuyn, D.O bọn chúng đã chuyển hướng tàu, hiện tại chúng ta khó mà sống sót chứ đừng nói đến hoàn thành nhiệm vụ..'' ngừng một lát rồi cậu nói tiếp: '' Vì thế Baekhuyn cậu ôm số hàng này nhảy xuống biển rồi bơi tới bến tàu, với thân thủ bơi lội của cậu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.''


'' Nhưng tớ không thể bỏ hai cậu lại được, với lại D.O cậu ấy..''


'' D.O tớ sẽ lo, cậu cứ ôm lấy số hàng bằng mọi giá trốn trước đi tớ và D.O sẽ theo sau'' không đợi Baekhuyn nói xong Luhan cắt lời.


Nhìn vào sự kiên quyết của Luhan, Baekhuyn cắn môi đồng ý. Nhận được sự đồng ý của Baekhuyn, Luhan nhanh chóng cõng D.O lên lưng cả ba im lặng rời khỏi chỗ ngồi lẳng lặng đi ra khoang phía sau tàu. Nhưng vừa đi được mấy bước một tên mò tay vào túi áo trong rút súng ngay lập tức Luhan phát hiện ra nhanh tay hơn một bước cậu phóng kim độc tới tên đó liền thịt nát xương tan.


'' Baekhuyn mau chạy đi, tớ sẽ cầm chân bọn chúng.'' Nói xong cậu tiếp tục quay sang rút súng chơi với bọn chúng một trận. Baekhuyn lúc này thuận lợi đứng trước cửa của khoang sau, cậu mở cửa ra lưỡng lự một hồi cậu nắm chặt tay, móng tay cứ thế đâm sâu vào da thịt để vơi đi phần nào áy náy cùng tội lỗi. '' Hai cậu nhất định phải bình an trở về '' nói xong cậu liềnn hảy xuống biển tẩu thoát.


Ngay sau khi Baekhuyn nhảy xuống biển bơi chưa được bao xa thì đã bị một tên áo đen phát hiện. Từ cửa sổ tàu hắn rút súng '' Đùng'' một phát súng vang lên tên áo đen ngay sau đó chết đứng tại chỗ, người bắn phát súng đó không ai khác là D.O cậu đã nhìn thấy tên đó định bắn Baekhuyn nên đã ra tay trước.


Luhan vừa cõng D.O trên lưng vừa đánh nhau với bọn chúng, bọn chúng quá đông nên cậu đành phải né tất cả các đòn rồi chạy lên phía trước. Cậu cố hết sức chạy nhưng phía trước là ngõ cục, nhìn qua nhìn lại thấy một căn phòng cậu không chút suy nghĩ liền mở cửa đi vào rồi nhanh chóng đóng khóa lại.


Tìm được một chỗ trốn cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, đặt D.O ngồi xuống ghế rồi không nói một lời, lấy tất cả những gì to lớn có thể chặn được đem tới chặn trước cửa.


''hazz..giờ mới an tâm được một lúc.'' Luhan khẽ thở dài nói.


'' Luhan, cậu nói xem liệu Baekhuyn có an toàn đến nơi không.'' D.O lo lắng lên tiếng.


'' D.O cậu đừng lo lắng, Baekhuyn là người thông minh với lại thân thủ của cậu ấy nhạnh nhẹn chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.'' Luhan vừa nói vừa đi xung quanh phòng. Căn phòng khá lớn mang phong cách châu âu vừa cổ điển lại vừa có một chút hiện đại. Mọi thứ trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng.


'' Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy lo lắng.'' D.O vẫn không yên lòng lên tiếng


'' ây ya...D.O dễ thương ơi cậu không ccầ n..ph.ải...'' đang nói chuyện vui vẻ bỗng cậu ngập ngừng không thốt nên lời bởi lúc cậu đi ngang qua một phòng ngủ vô tình thấy bóng dáng cao lớn của một người...


======================

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Chương 4: Nhiệm vụ '' nguy hiểm1 ''

Hàn Quốc

Đảo Jeju ''20h PM''

'' Woa..Đẹp quá! '' Trên biển hoa xinh đẹp nằm sát biển Jeju, xuất hiện một cậu trai tinh nghịch hết chạy sang bên này lại chạy sang bên kia (trêu hoa ghẹo nguyệt :v) hái hoa bắt bướm miệng thì luôn lẩm bẩm không ngường.


'' Này Luhan rốt cuộc cậu đến đây làm nhiệm vụ hay đi chơi vậy hả?'' Baekhuyn đứng một bên nhăn mặt, nhíu mày nghiến răng ken két lên tiếng hỏi.


Đang mải chơi nghe được câu hỏi đầy tức giận kia, cậu bèn chạy tới ôm cậu bạn lúc nào cũng tỏ ra khó chịu cười một cái sau đó còn nháy mắt tình tứ như mấy cặp đang yêu càng khiến cho Baekhuyn ôm một bụng đầy tức giận nén xuống nghiến răng, trừng mắt nói:'' Luhan cậu muốn chết hả?''


'' Haha..Baekie cậu đừng có lúc nào cũng nghiêm túc thế có được không?...''
đang nói đột nhiên dừng lại cậu thả Baekhuyn ra tay chỉ thẳng vào mặt Baekhuyn ánh mắt trở nên nghiêm nghị khó đoán nói tiếp :'' Tớ biết..chắc chắn cậu cũng rất muốn giống tớ tự do chạy nhảy, nhưng lại tỏ ra nghiêm túc là vì làm màu cho tớ coi đúng không Baekie...Hahaha'' ( há há hannie hài ghê :v)


Nghe được câu nói của Luhan, mặt Baekhuyn lúc này đen hơn đít nồi '' Luhan có phải cậu chán sống rồi không?'' Mặt Baekhuyn đầy sát khí, bẻ tay '' rắc rắc'' rồi bắt lấy Luhan dùng chiêu kẹp cổ độc nhất vô vị của D.O kẹp cổ Luhan lại làm hại cậu kêu la om sòm.


'' suỵt..có người im lặng '' chỉ một câu nói làm hai kẻ đang quấy rối không yên phải im lặng lập tức ôm nhau nằm xuống bịt mũi, bịt miệng không cho phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất.

1phút (trôi..trôi :v)

và 2phút (trôi..trôi :v)

rồi 3phút (trôi..trôi:v)

Đến khi cả hai sắp tắc thở thì liều mạng đứng dậy nhìn ngó xung quanh không có ai hết chỉ thấy thân ảnh nhỏ nhắn của D.O. Nhận ra mình đang bị lừa cả hai liều mạng ra sức thở rồi nhìn chằm chằm D.O đồng thanh lên tiếng hét: '' D.O cậu dám lừa lão tử...lão tử liều chết với cậu.'' Nói xong cả hai nhanh chóng nhảy tới vồ lấy D.O tội nghiệp ấn xuống lại dùng chiêu kẹp cổ ''thần thánh dạy dỗ ''


Ba người đang đùa giỡn vui vẻ, bỗng rất nhiều tiếng kít xe vang lên giống như tiếng sét đánh làm rung động trời đất. Cả ba lập tức im bặt, nhanh chóng kéo khăn che mặt lên rồi trốn vào biển hoa quan sát tình hình.

'' Là bọn chúng.'' D.O lên tiếng cảnh báo

'' Chẳng phải lão tam nói bọn chúng sẽ hành động lúc 22h sao?'' Baekhuyn thắc mắc liền hỏi.

'' Tớ chắc chắn một điều, bọn chúng thay đổi thời gian hành động sớm hơn là để gạt chúng ta...nhưng thật tiếc kế hoạch của bọn chúng đã không thành công vì chúng ta ( ham chơi ) đã đến sớm hơn dự định'' D.O nhạy bén đưa ra phán đoán.

'' Hứ..khốn kiếp dám gạt lão tử'' Luhan giận dữ liền chữi tục.

'' Đừng manh động, chúng ta trước tiên quan sát tình hình rồi ứng biến '' D.O biết lữa giận của luhan lại bùng phát lên tiếng ngăn cản trước khi cậu có hành động gì ngu ngốc.

'' Được rồi'' Luhan vốn là người thông minh không phải loại ngu ngốc nên nằm yên lấy ống nhòm quan sát bọn chúng. Vì bọn chúng ở khá xa nên cả ba buộc phải dùng đến ống nhòm .
.
.
.
Quan sát từ nãy đến giờ cũng đã nữa tiếng vẫn không thấy bọn chúng có động tĩnh gì, thậm chí cũng không có ai bước xuống xe và điều này làm một người tức sôi máu...không ai khác chính là con nai ngốc Luhan.


'' Tại sao bọn chúng vẫn chưa có động tĩnh? Chắc chắn bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta nên cố tình chơi chúng ta...không được lão tử phải cho bọn chúng ăn kim ma chưởng...Yaaa..um..ưm'' trước khi Luhan liều mạng quèn xông pha chiến trường đã bị hai người '' bạn tốt'' bịt miệng mạnh bạo ấn xuống một cách không thương tiếc.


'' Kítttttttt'' tiếng kít xe chói tai lại một lần nữa vang lên thu hút sự chú ý của đám Luhan và những tên ngồi trong chiếc xe công vụ kia. Lần này không phải xe công vụ mà là bốn chiếc siêu xe lamborghini, ( anh đại sang chảnh xuất hiện: gao ồ..gao ồ =))) ) ngay lập tức 12 tên ăn mặc lôi thôi trên ba chiếc xe công vụ bước xuống. Một tên đi đầu xách theo một chiếc vali chứa hêrôin, mấy tên còn lại thì đi phía sau.


12 tên bên siêu xe cũng lần lượt bước xuống, 12 tên đều mặc vest đen và đeo kính đen tạo cho người khác cảm giác bức bách khó gần. Tên đi đầu cũng xách theo một chiếc vali chứa 1 tỷ usd. Hai bên đi tới đối diện với nhau không nói một lời bắt đầu một cuộc giao dịch..à không phải nói là cuộc buôn bán hêrôin với số lượng lớn..


Phía bên này cặp mắt Luhan đầy sát khí miệng mấp máy:'' Các cậu mình đếm đến ba...chúng ta hành động''


''1..2..3 hành động'' ngay lúc Luhan đếm xong D.O nhanh chóng rút súng giảm thanh bắn một viên đạn khói tới, rất nhanh chóng tạo nên một màn khói dày đặc, đồng thời Luhan và Baekhuyn cùng chia ra hai hướng phải trái hành động.

'' Aaaa...'' một tên trong số đó đã bị kim độc của Luhan đâm trúng lấp tức máu trong cơ thể ngừng di chuyển mà tụ tập thành một khối rồi '' Bùng..'' tên đó đã nổ banh xác, máu thịt rơi xuống làm cho những tên còn lại phải khiếp sợ. Tình hình bây giờ trở nên hỗn loạn, nhân cơ hội này Luhan nhanh như tia chớp lao tới đá cho tên cầm vali hêroin một cú trời giáng rời cướp lấy vali.

Tất cả những gì xảy ra từ này đến giờ đều lọt vào mắt của tên cầm vali tiền cũng chính là thuộc hạ của lão đại khét tiếng máu lạnh..Park Chanyeol. Hắn ngay lập tức rút súng bắn về phía Luhan, cậu nhạy bén phát hiện nhanh chóng lộn người né tránh trốn vào trong biển hoa.

Từ xa Baekhuyn dùng dao phóng tới Park Chanyeol với nội lực không nhỏ hắn nhanh nhẹn né tránh, con dao bay thẳng tới đập vào cửa xe tên cầm đầu bọn buôn Hêroin rồi đâm thằng vào cổ khiến hắn tử vong tại chổ. Thuộc hạ của hắn thấy vậy liền sợ run người vức hết vũ khí bỏ chạy mà Baekhuyn, Luhan và D.O cũng nhanh chóng chạy về hướng thành phố.

'' Tất cả nghe lệnh..truy sát ba tên tập kích vừa rồi và cướp lại số hàng cho ta''
—————————————-
Hoàn chương 4

vì lần đầu viết fic nên những cảnh hành động không được hay mog m.n thôg cảm nhk



Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

[HUNHAN] CHƯƠNG 3: Tổ chức '' Red and Black Roses''




   Chương 3


  50 năm về trước có một người tên Leeteuk đã lập nên một tổ chức với quy mô lớn. Leeteuk là người yêu  thích hoa đặc biệt là hoa hồng đỏ vì thế ông đã quyết định xây dựng căn cứ ở phía sau thác nước Mỹ Kiều xinh đẹp và đặc tên cho tổ chức là ''Red Roses''. Từ khi Red Roses được lập ra rất nhiều người bị hãm hại, vứt bỏ... thậm chí những đứa trẻ lang thang không có nhà đều được Leeteuk thu nạp và huấn luyện đặc biệt để trở thành một sát thủ. Red Roses tuy không phải tổ chức lớn nhất hắc đạo nhưng bất cứ ai khi nghe đến tên của tổ chức này đều phải sợ mất mật.

  Bất kể ở đâu có những món hàng lớn thì ở đó sẽ xuất hiện người của Red Roses. Hầu hết các tổ chức lớn nhỏ đều căm ghét Red Roses thậm chí bọn chúng còn muốn thâu tóm hoặc tiêu diệt Red Roses. Khi nhắc đến cái tên Red Roses thì ai ai cũng phải khiếp sợ vì  họ cho rằng đó là một tổ chức độc ác, tàn bạo luôn xem mạng người như cỏ rác nhưng không ai biết được những món hàng được Red Roses cướp được dùng để tiêu thụ và  thu được số tiền khổng lồ để hỗ trợ cho các cô nhi viện lớn, nhỏ trên thế giới....


  Leeteuk có một đứa con được ông nhân nuôi trong lúc làm nhiệm vụ. Đứa trẻ đó tên là Wu Yi Fan-Kirs mới được 8 tuổi nhưng rất thông minh. Leeteuk rất yêu thương Kirs nên ông truyền lại hết tất cả những gì ông có với mong muốn sau này lớn lên Kirs sẽ tiếp tục hoàn thành sự nghiệp của ông. Nhưng nào có ai biết được lòng dạ con người thâm sâu khó đoán. Năm Kirs lên 20 tuổi thì Leeteuk lại lâm bệnh nặng, ông biết mình sắp không còn trụ vững được nữa liền thông báo cho mọi người trong tổ chức sẽ nhường vị trí thũ lĩnh này cho Kirs và rồi ông đã ra đi lúc mới 42 tuổi .


  Từ khi Kirs lên ngồi ở vị trí thũ lĩnh thì Red Roses liền xảy ra nhiều cuộc tranh chấp nội bộ. Có rất nhiều người âm mưu lật đổ Kirs nhưng đều vô ích. Kirs đã nhanh chóng đưa những con người kì quái vào Red Roses và giết sạch những người không tuân theo lệnh của mình. Kirs đã thay đổi toàn bộ người trong tổ chức và cho xây dựng lại căn cứ. Giờ đây Red Roses đã nhuộm một màu u tối, không còn hoa hồng đỏ, không còn tình yêu thương của con người thay vào đó là những đóa hoa hồng đen được tạo ra từ nhiều loại độc mạnh nhất và Red Roses cũng đã ngưng việc hỗ trợ cho cô nhi viện....Sau khi đã xây dựng nên một tổ chức hoàn toàn mới thì cái tên ''Red Roses'' cũng không còn mà nó được đổi lại bằng cái tên mới '' Black Roses''....


=================EM LÀ DÃY PHÂN CÁCH LÀ LÁ LA======================


   Sau khi ba người đi vào thác nước thì dừng lại. Từ trên cao nhìn xuống, nơi này luôn khiến cho ba người không khỏi sửng sốt. Khác biệt với vẻ đẹp mơ mộng ở bên ngoài bên trong lại là một vẻ đẹp thần bí u ám giống như địa ngục không lối thoát...


   Black Roses được xây thành năm trụ sở nằm ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc và trụ sở chính cao chót vót nằm ở giữa. Phía đông là nơi chế tạo và phát minh những loại vũ khí tối tân và nguy hiểm nhất. Nơi đây được giao cho Shin Dong một tên tiến sĩ đại tài nhưng vô cùng điên khùng và bệnh hoạn cùng với một tên trợ lý lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh lùng Kuyhyun.

   ''  Ta ráp...ta ghép ôi ta thật là tài giỏi  làm sao...haha hahahaha...''

   '' Bốp '' một cái bulong  không thương tiếc ném thẳng vào mặt tiến sĩ Shin Dong '' lão già chết tiệc câm mồm trước khi ta nổi giận '' Kuyhyun lườm Shin Dong buông lời cảnh cáo.

   '' Ôi Kuyhyun ngươi thật làm ta đau lòng mà...ngươi xem khuôn mặt ''đẹp trai '' của ta đã bị ngươi hủy rồi đấy...ôi Kuyhyun bé nhỏ ta sắp sáng chế ra một loại vũ khí hiện đại nhất...tối tân nhất...rồi thũ lĩnh sẽ khen ngợi ta, trọng thưởng cho ta...ôi ta hạnh phúc quá Kuyhyun ơi.........hahahahaha hahahaha....HAHAHA.... ''
.
.
.
.
.
.
.
.
.
    Phía tây là nơi điều chế ra các loại độc mạnh nhất thế giới, hoa hồng đen là nguyên liệu chính để chế ra độc dược. Nơi được trồng rất nhiều hoa hồng màu đen do chính tay Sunny người cai quản bộ phận phía Tây. Cô ta được mệnh danh là '' hắc miêu '' một cô nàng sexy quyến rũ không thiếu phần độc ác. Bên cạnh cô ta còn có Yoona một cô là với vẻ bề ngoài ngây thơ trong sáng nhưng bên trong là sự đen tối khó lường. Sunny và Yoona đã cùng nhau chế ra rất nhiều loại thuốc độc nhất thiên hạ và tất nhiên sẽ '' không có thuốc giải ''.

   '' Lão già điên đó sao mà cười to thế không biết?...đúng là bất lịch sự mà'' Yoona phía dưới vận một cái ngắn,còn phía trên chỉ vận một chiếc áo ngực chỉ đủ che hai núm vú vếu. Bộ ngực đẩy đà quyến rũ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nhàm chán. Trên tay cầm một con mèo đưa tới bàn giải phẫu '' phập ''  không thương tiếc một dao đâm chết con mèo, máu văng tung tóe lên khắp người cô ta.

   '' Ayyooo.....cô thật bẩn lại còn độc ác nhẫn tâm giết chết một con mèo đáng thương'' Sunny đỏng đảnh đi tới trên người mặc bộ bikini màu đen khoác thêm một chiếc áo màu trắng.

   '' Hứ...còn đỡ hơn ai kia suốt ngày phanh thây xác ''người sống'' mà không chán ''. Yoona vênh mặt không chịu thua lên tiếng cãi lại.

   '' Hố..hố..hố..đừng giận, chúng ta đều giống nhau được chưa''. Biết người trước mặt giận Sunny vội lên tiếng xoa dịu.

   '' Nói thế còn nghe được''.
.
.
.
.
.
.
  '' Rầm ''. Một tên to xác bị đá văng ra xa đập mạnh vào bức tường, khiến bức tường cứng như thép đó nứt ra rồi từ từ đỗ xuống tên to xác kia cũng thổ huyết mà chết. Người tung cú đá đó không ai khác là Boram, người cai quản trụ sở phía nam.

  '' Còn ai dám lên nữa không?''. Lời nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy xác khí cất lên. Đôi mắt to tròn xinh đẹp đảo quanh đám thuộc hạ. Tất nhiên là sau khi chứng kiến cái chết man rợ đó thì lá gan của bọn họ đã nhỏ lại thêm chút nữa cùng một lúc lùi lại, lòng đầy lo sợ.

  '' Lũ vô dụng''. Trừng mắt nhìn đám thuộc hạ hèn nhát cái miệng nhỏ nhắn không an phận thốt lên lời chữi mắng, toan xoay người bỏ đi thì phía sau truyền đến tiếng vỗ tay '' bốp..bốp..bốp''.

  '' Không quả danh là người mạnh nhất Black Roses, cú đá rất đẹp'' từ phía xa một người cao khoảng 1,77m đi tới. khuôn mặt góc cạnh hiện ra, vẻ đẹp nam tính mang một chút tinh nghịch lém  lỉnh. Miệng cười toe để lộ hàm răng trắng  tinh một cách thích thú.

  '' Donghae?Ngươi về sớm hơn ta tưởng đấy.'' Boram nhíu mày nói

  '' Ờ, chuyến hàng này thuận lợi hơn ta tưởng.''

  '' Hừ...ta nghĩ chuyện này không đơn giản vậy đâu.'' Chân mày càng nhíu chặt lộ vẻ trầm tư cùng lo lắng. Nhận ra sự lo lắng của cô Donghae làm ra bộ mặt vui vẻ, châm chọc nói :'' Ha, ha ha không ngờ chủ nhân thành nam lại biết sợ cơ đấy ''

  '' Nếu như ngươi không câm miệng, ta sẽ không khách khí đâu đấy '' nói xong cô giơ cú đấm lên đe dọa cái tên trời đánh kia.
.
.
.
.
.
.
.
Trong khi đó ở trụ sở phía bắc, mọi người phải làm việc không ngừng nghỉ vì đây là nơi kiểm soát các nguồn hàng ra vào lớn nhất. Bất kể là hàng lậu hay cướp một khi đã vào tầm mắt của họ thì không thể thoát. Người quản lí ở đây không ai khác là krystal và Victoria


  '' Các ngươi nhanh tay một chút, nếu hôm nay các ngươi không làm xong thì đừng hòng nghỉ ''Victoria đứng một sắc mặt không vui liền quát.

  '' Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành '' bọn thuộc hạ thấy chủ nhân không vui liền ra sức hòa giải

  '' Một lũ vô dụng, có tý việc vẫn chưa làm xong thật làm ta bực mình ''  Trên bàn làm việc krystal thỏa mái dựa lưng vào ghế, đôi chân thong dài bắt chéo.

  '' krystal cô nói xem lô hàng này cướp được quá dễ dàng rồi không ?''  Victoria nghi ngờ hỏi

  ''Ta cũng thấy vậy tuy nhiên...miếng mồi ngon tự dâng tới trước miệng không ăn thì quá phí đi''

  ''Hừ...chỉ e là nuốt vào rồi lại mắc nghẹn giữa chừng cũng nên.''
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tại trụ sở chính của tổ chức, nằm ở giữa tòa nhà cao chọc trời được bao trùm bởi những đám mây đen không bao giờ tan biến. Một mảng đen tối, đáng sợ đến rùng rợn. Đây là nơi chỉ có những người '' tai to mặt lớn '' mới có thể đặt chân vào.


[Tầng 22] Phòng nhân sự...khuẩn cấp

-''Tút..tút'' cách cửa tự động mở ra ba cậu trai lần lượt bước vào cách cửa lại tự động đóng lại. Căn phòng rộng lớn được bao bọc bởi bốn bức tường cách âm, trong phòng chỉ có duy nhất một cửa sổ nhỏ cũng đóng lại, để những tia nắng hiếm hoi còn sót lại chiếu vào. Cả căn phòng đen tối mờ mờ ảo ảo giống như những bộ phim kinh dị ghê người.


-''Đến rồi sao.''  Giọng nói trầm thấp trong bóng tối vang lên làm ba người giật mình quay lại phía sau liền thấy một ông lão râu ria xồm xoàm,ông ta chính là lão tam mà mọi người hay nhắc tới. Đưa mắt nhìn ba người ông trực tiếp đi đến ngồi lên chiếc ghế chủ trì rồi chận rãi mở miệng nói:'' Hôm nay ta gọi ba người các ngươi tới đây chắc các ngươi cũng đủ biết là có chuyện gì rồi đúng không?''


-''Lão tam ông vào thẳng vần đề đi.'' Luhan không nhân nhượng vai vế lên giọng nói. Ông ta nghe thế không giận lại còn cười.:'' Được..được rất thẳng thắng, ta rất thích '' nói tới đây ông ta dừng lại trực tiếp nhìn ba người, gương mặt lại nghiêm nghị nói tiếp :'' Các ngươi là sát thủ được đào tạo từ máu tươi của đồng đội mình để trở thành sáp thủ chuyên nghiệp vì thế đã đến lúc các vì tổ chức mà đóng góp rồi...''


-''Sắp tới đây các ngươi phải nhận một nhiệm vụ ''nguy hiểm''...''




HẾT CHƯƠNG 3
HEHE MIK COMEBACK R' NK CÁC BN ỦNG HỘ MIK NHA


Zing Blog


   





Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Thông Báo

Sr m.n fic ''Hoa hồng đen''  mik tạm thòi ngừng vít vì ý tưởng cạn kiệt
 Nhưng mik cóa 1 dự án khác là mik sẽ edit mik fic of tác giả Ân Tầm '' Giao dịch đánh mất trái tim của trùm xã hội đen'' mong m.n ủng hộ mik

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

[HUNHAN] CHƯƠNG 2: CỐ GẮNG NỖ LỰC

                      


     Chương: 2


      13 năm sau~


  Trong căn biệt thự rộng lớn xa hoa mang phong cách cổ điển hiện đại. Mọi thứ chìm trong yên lặng đến đáng sợ chỉ một cây kim rơi xuống cũng đủ để nghe thấy tiếng kim rơi '' Choang'' một tiếng đỗ vỡ phá hỏng sự yên tĩnh, nhưng sau một khắc liền trả lại sự yên lặng như cũ. Tất cả người làm hoản sợ sắc mặt người nào cũng trắng bệch đến không còn 1 giọt máu .


  '' Đùng...Đùng...Đùng.'' Ba phát súng vang lên liên tiếp trong phòng khách. Những đóa hoa hồng đỏ rực nở rộ ra dưới nền đá cẩm thạch cao cấp. '' MẦY..MẦY....ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ'' Oh Soo giận giữ trợn tròn mắt nhìn Oh Sehun.


  Oh Sehun mặc một bộ vest đen nổi tiếng của hãng Dormeuil tại Anh thiết kế riêng cho hắn,làm tôn lên vẻ đẹp lịch lãm, phong độ của ông trùm kinh doanh của giới bạch đạo hay nói cách khác là vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, độc ác của ông trùm xã hội đen của giới hắc đạo. Thân thể cường tráng thong thả đi đến sofa đối diện ngồi xuống hai chân bắt chéo lên nhau. Khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo, đôi mắt chim ưng màu hổ phách tỏa ra khí lạnh nhìn đối chọi nhìn thẳng vào đôi mắt Oh Soo '' vậy ông nói xem tôi đang làm cái gì?'' Đôi môi mỏng nhếch lên cười như không cười, đưa mắt liếc sang ba cái xác chết ghê tởm kia lại mở miệng nói :'' Giết hồ ly tinh...tình nhân hay...ông cho là tôi đang giết chết mẹ kế của mình?''


   '' Mầy...có nhất thiết phải làm thế không, trước sau gì tao cũng nhường cho mầy cái ghế chủ tịch kia mà'' Oh Soo nghiến từng kẽ răng giận giữ nói, đôi mắt hổ phách nheo lại để lộ ra nhiều nếp nhăn mà trừng thẳng vào Oh Sehun.


  '' Ông không cần bố thí cái ghế chủ tịch đó đâu...'' nói nửa chừng Oh Sehun đứng lên hai tay bỏ vào túi quần đi đến trước mặt Oh Soo từ trên cao nhìn xuống ánh mắt nổi lên tia sắt bén, trên môi nở ra một nụ cười quỷ dị đến lạnh gáy '' bởi Oh Sehun này sẽ đường đường chính chính mà ngồi lên vị trí đó.''


  '' Không lẽ chính mầy là kẻ đã lập ra XoXo và SM còn thâu tóm các dự án lớn của Oh thị? '' Cơ thể Oh Soo bất giác run lên, ngẩn đầu nhìn người trước mắt với ánh mắt đầy nghi hoặc.


  '' Ông nói không sai, hai công ty đó là do tôi lập ra.''

  '' Mầy...tại sao mầy lại làm thế hả? Thằng con bất hiếu kia'' Oh Soo mặt không còn chút huyết hai tay ôm lấy ngực mà ngã xuống nền đá lạnh ngắt, đôi mắt trợn lên chỉ còn lòng trắng và những đường gân máu nổi lên trông thật ghê sợ.

  '' Ông có biết tôi đang nắm giữ trong tay bao nhiêu cổ phần của thế giới ko?''

  '' Là 45% đó...ah nếu tôi nhớ không lầm thì tôi đã lấy của ông 10% nữa thì phải. Sao? Ông có bất ngờ không?...Hả?'' Oh Sehun nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

  '' Tại sao...lại...phản bội tao?...Mầy có còn...là...con tao không hả?''

  '' Con sao? Hay ông đã bao giờ xem tôi là con chưa ? '' Giờ phút này tuy Oh Sehun bề ngoài lạnh lùng, vô cảm nhưng bên trong lại yếu đuối, lòng lại nổi lên một cỗ chua xót.

  '' Lúc trước ông đối xử với mẹ tôi thế nào thì bây giờ ông phải nhận lại thế ấy .'' Nói xong Oh Sehun cầm khẩu súng CZ75  nhắm thẳng vào Oh Soo một cách không thương tiếc. 


  '' Đừng...đừng Sehun cha sẽ cho con tất cả những gì cha có...con đừng giết cha có được không ?'' Oh Soo nhanh dùng chút hơi thở cuối cùng  bò tới ôm lấy chân con trai mình mà van xin không màng đến lòg tự trọng của bản thân nữa. Oh Sehun nhíu mày nhìn người đang ôm chân mình một cách khinh bỉ. 

  '' thật không ngờ người luôn nhìn người khác dưới chân mình mà van xin sự sống nay lại tự động bò tới dưới chân  con mình để van xin điều đó ông thật làm tôi bất ngờ thật đấy'' 


  nghe xong câu nói của Oh Sehun tay chân Oh Soo bắt đầu run rẩy người bắt đầu mềm nhũng ra không còn chút sức lực. Bỗng nhiên ông co thắt người lai hai tay gắt gao ôm lấy ngực, huyết áp tuột xuống nhìn rất giống xác chết.

  ''Sehun xin...lỗi con...con hãy...sống thậtt tốt...'' dùng chút hơi thở cuối cùng nói những lời thật lòng với chính đứa con mà bấy lâu nay ông đã ghét bỏ sau đó liền tắt thở...

  '' Min Ho bí mật đưa ông ấy đến Jinhae chôn cất cẩn thận ở khu vườn hoa anh đào phía Tây'' Xiết chặt hai tay cố che dấu cảm xúc của mình bình thản mà ra lệnh cho cận vệ thân tín rồi khẽ liếc mắt đến ba cái xác ghê tởm phía sau '' còn nữa mang ba cái xác này đến cho tiểu hắc, tiểu hổ.'' Sau đó liền ly khai. 

  '' Đã rõ thưa ngài .''

------------------------------------------------------------EM LÀ DÃY PHÂN CÁCH ĐÂY LÀ LÁ LA--------------------------------------------------


    TRUNG QUỐC

  Tại rừng trúc Thục Nam hoang sơ, hiểm trở. Không gian rất yên tĩnh không một tiếng động chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió nhẹ thổi qua. Trong không gian tĩnh mịch bỗng xuất hiện ba luồng tà khí nguy hiểm không rõ từ đâu phát ra. Ba luồng tà khí liên tục đánh vào nhau, lại một cuộc tàn khốc diễn ra như thường lệ. Từ trong ba luồng tà khí một cây kim mỏng manh được phóng ra với nội lực rất lớn xuyên thủng ba cây trúc. '' BÙNG.'' Một tiếng nổ lớn làm chấn động cả rừng trúc, ba cây trúc nổ tan tàh chỉ còn lại những chiếc lá nhỏ đáng thương rơi xuống .


  '' Luhan chỉ là luyện tập thôi cậu cần gì phải tung chiêu nguy hiểm chết người thế chứ? Cậu có biết nếu tớ không né kịp thì người BANH XÁC LÀ TỚ ĐÓ. '' Người con trai có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc đen huyền phấp phới bay trong gió. Cái miệng đáng yêu đanh đá lên tiếng trách mắng người bạn ''tốt'' của mình.


  '' Hahaha...Baekie chính vì tớ biết cậu sẽ né kịp nên mới phóng, mà điều đó nói lên cậu rất giỏi đấy Baekie ah...haha hahaha...'' Đôi môi cherry quyến rũ lên tiếng biện minh lại thêm chút nịnh nọt rồi nhịn không được ôm bụng cười một cách ngây thơ '' vô số tội.''

  '' Cậu....Hừmmm.'' Thấy bạn tốt cười hả hê cứng họng chả biết nói gì liền nuốt cục tức xuống bụng '' Luhan cậu được lắm lần sau sẽ không tha cho cậu đâu ''

   '' Được rồi Baekie đừng giận nữa, đến giờ phải về rồi đi thôi lão tam đang đợi chúng ta đấy '' D.O lên tiếng dập lửa cho Baekie. Đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn hai người thân, môi trái tim nở nụ cười thật tươi rồi tiến sâu vào trong rừng Luhan và Baekhyun cũng theo sau.


   Càng vào sâu trúc càng nhiều chỉ cần có khoảng trống thì những cây trúc đó sẽ không ngần ngại mà mọc lên. Mọi thứ bây giờ trở nên mờ mờ ảo ảo, thật nhưng không thật. Đi tới trước một cây trúc D.O dừng lại, cây trúc này so với những cây khác nó có màu xanh đậm hơn, đưa tay gõ lên thân trúc ba cái ngay lập tức nhữg cây khác liền di chuyển sang hai bên nhường đường cho ba chàng trai xinh đẹp. Ba người đi một lúc thì dừng lại, trước mắt hiện ra một thác nước hùng vĩ có tên '' Mỹ Kiều''( mình chém đấy :v ) . Không giống với những thác nước khác, nước của thác Mỹ Kiều chảy xuống một cách nhẹ nhạnh rất giống với cái tên của nó. Khung cảnh trước mắt chỉ có thể dùng hai từ '' hoàn hảo'' để diễn tả.


   Nhưng nào ngờ bên trong cái thác xinh đẹp đó lại là một nơi u tối đáng sợ...Không phải nói là rất đáng sợ bởi nó chỉ toàn một màu đen tối. Đó là nơi mà một tổ chức hùng mạnh được xây dựng lên cách đây 50 năm về trước. Tổ chức đó mang tên....


     '' Black Roses - Hoa hồng đen  ''




   
   Mọi người thông cảm chap này hơi ngắn nhk












Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

[HUNHAN] chương 1: Bi Kịch


CHƯƠNG 1



''Tối hôm qua ngày 20 tháng 4 một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại ngôi biệt thự của Lộc gia. Cả nhà trên dưới kể cả người làm của Lộc gia đều đã chết trong vụ hỏa hoạn này. Hiện tại bên phía cảnh sát đang điều tra nguyên nhân của vụ hỏa hoạn nhưng hầu hết đều là con số 0.''


 ''Phụt''. Trong phòng khách rộng lớn sa hoa tiếng tắt ti vi đã trả lại không gian yên tĩnh đến đang sợ. Một cái nhếch môi của người đàn ông khoảng 45 tuổi mang theo ý giễu cợt. Đôi mắt chim ưng hẹp dài sắt bén liếc nhẹ Lee Joon cận vệ thân tín của ông.


'' Mọi chuyện đã ổn thỏa cả chưa''

'' Ông chủ đừng lo mọi chuyện đã được giải quyết rất gọn gàn và sạch sẽ '' Lee Joon cung kính cúi đầu trả lời một cách tự tin.

''Được '' 1 tiếng '' được'' của người đàn ông tên Oh Soo kéo theo sự nhẹ lòng của Lee Joon. Oh Soo thả lỏng người ngồi trên chiếc sofa đắc tiền, cả thân hình cường tráng dựa vào ghế trên tay cầm một tách trà thượng hạng của Pháp, miệng lẩm bẩm ác ý:'' Lộc Tín có trách thì trách ông quá ngu ngốc...''



-Flash back- 

 Tại biệt thự Lộc gia 8h:30'....~

 Một chiếc Lamborghini Huracan màu đen chạy vào hoa viên rộng lớn và dừng lại ở ga la đậu xe. Lee Joon bước xuống xe mặt không chút biểu cảm đi vòng ra phía sau xe cung kính mở cửa xe cho Oh soo '' ông chủ xin mời''. 

Oh Soo một thân tây âu đen nhánh, phong độ bước xuống xe trên người tỏa ra sát khí khiến người khác phải lo sợ, đề phòng. Oh Soo bước đi hiên ngang tới trước cửa chính Lộc gia, vừa đến nơi đã thấy tất cả người làm của Lộc gia xếp thành hai hàng cúi đầu đón tiếp. Trên nền đá cẩm thạch trải thảm đỏ Lộc Tín một thân tây âu màu bạc nhìn qua là biết đã có tuổi nhưng vẫn còn chút khí phách của thời trai trẻ, kế bên là Hye Sook vợ ông cũng đã có tuổi nhưng trên khuôn mặt nét đẹp của thời thanh xuân vẫn còn, trên tay còn bồng đứa con vừa tròn 1 tuổi của hai người. 


  " Oh tổng...khách quý, khách quý '' Lộc Tín vui vẻ đi tới bắt tay Oh Soo. Khác với Lộc Tín, Oh Soo khuôn mặt không chút biểu cảm bắt tay Lộc Tín, miệng nhếch lên tạo ra một đường cong hoàn hảo,đôi mắt màu hổ phách nhìn người trước mặt một lúc sau mới mở miệng nói:'' Lộc tiên sinh lâu rồi mới gặp...ông vẫn còn đủ sức khỏe chứ?''. 


   '' Cảm ơn Oh tổng đã quan tâm...lão già như tôi đây vẫn còn đủ sức khỏe để nuôi lớn đứa con của mình.'' Lộc Tín bình thản đáp trả câu hỏi ác ý của Oh Soo. Hai người cứ như thế đứng nhìn nhau không nói lời nào, bầu không khí dần trở nên căng thẳng đến ngột ngạt. Hye Sook thấy tình hình không ổn liền lên tiếng:'' Oh tổng ngài đã lặn lội từ xa đến đây nếu không chê có thể ở lại cùng ăn tối với chúng tôi được chứ.'' 


  '' Lộc phu nhân đã mời tôi nào dám từ chối chứ.'' Oh Soo rút tay lại thong thả đút vào túi quần, đôi mắt chim ưng nhìn Hye Sook . 


  '' Vậy...Oh tổng chúng ta sẽ vừa ăn vừa bàn công việc .'' Nói xong Lộc Tín dẫn Oh Soo đến phòng ăn. Dưới ánh đèn mờ ảo tỏa sáng khắp căn phòng sa hoa mang theo phong cách truyền thống. trên chiếc bàn dài thức ăn được bày lên với đủ loại thức ăn nổi tiếng do đích đầu bếp Gordon Ramsay James được Hye Sook mời đến . Lộc Tín ngồi ở ghế chính đầu bên phải cái bàn, đối diện là Oh Soo lại một lần nữa hai người lại nhìn nhau không chớp mắt, một lúc sau Oh Soo cầm ly rượu vang đỏ lên uống 1 ngụm rồi nói:'' Lộc tiên sinh vền chuyến hàng đáng giá 100 tỷ usd đó ngài định sẽ chia như thế nào đây'' 

Lộc Tín Hừm~ 1 tiếng rồi nói :'' Oh tổng dù sao chuyến hàng đó là chúng ta cùng lấy được, huống hồ.....'' Lộc Tín dừng một lát ánh mắt dáng chặt trên người Oh Soo, khẽ thở dài nói tiếp:'' Huống hồ ''lão già'' như tôi lại may mắn chiếm được số hàng này 1 phần cũng là nhờ Oh tổng đây đã chiếu cố nên...tôi nghĩ số hàng này nên chia đều vẫn tốt hơn.'' Lộc Tín cố ý nhấn mạnh 2 chữ " lão già'' xem thường Oh Soo thua ai không thua lại đi thua 1 lão già. 


   Oh Soo nghe xong không giận mà cười '' Lộc tiên sinh ông tốt nhất vẫn là coi chừng số hàng đó cẩn thận 1 chút ''  nói xong câu đó Oh Soo đứng lên liếc mắt về phía Lộc Tín nở 1 nụ cười qỷ dị khiến Lộc Tín tạm thời toàn thân cứng nhắc không cử động được - hắn nói thế là sao chứ...không lẽ...- bất giác Lộc Tín mở to mắt trừng người trước mặt.  


  '' Lộc tiên sinh bảo trọng'' Oh Soo nhếch môi bỏ lại câu nói sau khi biến mất sau cánh cửa bỏ lại Lộc Tín người vẫn chưa cử động được. Một lúc sau cảm thấy có gì đó rất nóng khiến ôg lấy lại tinh thần chợt nhớ đến lời nói đầy ác ý của Oh Soo ông nhanh chóng chạy ra ngoài thấy xung quanh toàn là lửa, m.n chạy tán loạn khắp nơi. Nhớ đến vợ và con ông mặc kệ lửa lớn liều mạng chạy nơi tìm. Tìm khắp ngôi nhà không thấy ông dừg lại trước cửa thư phòng thì nghe thấy tiếng kêu cứu của vợ  bên trong. Ông lập tức đập cửa xông vào liền thấy vợ mình đang ôm con cùng quản gia lưu đang trốn dưới gầm bàn . 


  ''Ông Lưu mau đưa Hye Sook tới đây chúng ta phải rời khỏi đây. '' Nghe lời ông chủ ông Lưu liền đỡ Lộc phu nhân đi đến chỗ ông chủ. Ba người vội vã rời đi trong đám cháy nhưg ra gần tới cửa vì đám cháy qá lớn nên cánh cửa bị gãy ngã tới chỗ ba người ngay trog lúc đó Lộc Tín liều mạng đẩy vợ mình và ông Lưu ra, cáh cửa ngã xuống đè lên người ông.

  '' khôngggggg.......'' vừa thấy cảnh đó Hye Sook hét lên. Nước mắt không kiềm được rơi xuống, khuôn mặt xih đẹp trở nên nhợt nhạt không sức sống. '' m...mình...mình ah'' nghe thấy tiếng chồng mình gọi bà liền ôm đứa con đi tới quỳ trước mặt '' ông ah ông không sao chứ? Ông đừg bỏ tôi và con mà.''  

  '' mình...n nhất...đih phải....phải nuôi ....lớn t..tiểu Lộc....với ý chí trả...thù cho....Phụt.'' Chưa nói hết câu Lộc Tín đã phun ra máu mà chết. Đôi mắt mở to hết cỡ mang tho ý hận ngút trời cùng với tiếng la hét của Hye Sook và tiếng khóc thất thanh của đứa trẻ vừa tròn 1 tuổi. 

  '' Phu nhân xin bà bớt đau lòng, ông chủ đã đi rồi....'' Nói tới đây ông lưu đau lòng nhìn mọi thứ xung quanh đang chìm trong biển lửa rồi nhìn xuống ông chủ đã hy sinh thân mình mà cứu mạng ông và phu nhân, giơ tay ra vuốt nhẹ mặt ông chủ. Đôi mắt mở to giờ đã nhắm lại, ông quay sang nói với phu nhân:'' Phu nhân chúng ta phải rời....''

  ''Không...tôi không đi đâu hết, tôi phải ở lại cùng chết với chồng tôi'' Hye Sook chen ngang lời ông Lưu rồi dùng đôi mắt đầy lệ ôm đứa trẻ đặt trên tay ông nói :'' Ông Lưu tôi nhờ ông 1 chuyên, xin ông hãy mang đưa bé tội nghiệp này rời khỏi đây. Xin ông hãy xem nó như con ruột của mih mà nuôi nó.'' Nói xong bà lấy ra một miếng ngọc bội hình hoa hồng màu đen lấp lánh được chạm khắc tinh xảo nhắc vào trong áo con mình, rồi đưa cho ông lưu 1 số tiền mặc.

  '' Bà chủ ah...không thể được tôi...tôi không thể bỏ phu nhân lại được.'' Ông Lưu run rẩy ôm đứa bé đang khóc lớn trong lòng mình. '' Ông Lưu xin ông hãy nể tình Lộc gia nhìu năm qua đã đối xử tốt với ông mà cứu lấy đứa bé này, cứu lấy Lộc gia. Xin ông hãy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi và chồng tôi được không ?'' 

  '' Được phu nhân tôi sẽ nuôi lớn đứa bé này để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hai người...Phu nhân Lưu Phúc tôi xin dùng tính mạng mình để đảm bảo điều đó.'' Suy nghĩ một lúc Lưu Phúc liền nhận lời rồi liều mạng ôm đứa bé chạy ra ngoài. '' Ông Lưu còn một việc nữa để tránh sau này có ai đó nghi ngờ xin ông hãy đổi một cái tên khác cho đứa bé.'' Hét lên lời cuối cùng Hye Sook ôm lấy chồng mình cùng nhau chết trong đám cháy...

    Ra được bên ngoài ông Lưu ôm đứa bé quỳ xuống, khóc thảm thiết rồi dập đầu ba cái '' bà chủ tôi nhớ rồi, tôi sẽ nuôi lớn cậu chỉ với ý chí báo thù cho lộc gia...'' ôm đứa bé đứng lên nhìn cảnh tượng đau thương bi kịch trước mắt rồi nhìn đứa bé trong lòng mình liền nói :'' cậu chủ từ giờ tôi sẽ gọi cậu là...Luhan cậu thấy có được không?......''

.
.
.
.
.
.

  -End Flash back- 

Biệt thự Nhật Nguyệt 

  Một chiếc xe thể thao sáng chói chạy thẳng vào ga la đậu xe. Cửa xe được mở ra, một người đàn ông bước xuống trên người khoác bộ vest đen lịch lãm, khuôn mặt cương nghị không chút biểu cảm đi vòng qua phía sau xe cẩn thận mở cửa '' cậu chủ đã đến nơi '' vừa dứt lời bóng dáng nhỏ bé ngay lập tức bước xuống xe. Nhìn qua cũng đủ biết cậu bé mới 5 tuổi nhưng lại có khí chất hơn người, mặt lúc nào cũng lạnh như tản băng nghìn năm không tan chính là Oh Sehun con trai độc nhất vô nhị của chủ tịch tập đoàn Oh Soo. 

  
  '' Cậu chủ đã về .'' Cánh cửa chính to lớn được mở ra, tất cả người làm đứng ngay ngắn thành hai hàng cúi đầu chào. Vú Lee một người làm lâu năm ở Oh gia được 63 năm đi tới nhẹ nhàng lấy chiếc cặp trên vai Sehun xuống '' cậu chủ tôi đã chuẩn bị cơm xong rồi, cậu mau đi tắm đi rồi xuống dùng cơm.'' Sehun không nói gì đi lên phòng, nhưg mới đi được hai bước dừg lạnh lùng lại hỏi:'' Cha tôi đâu.'' Vú Lee lập tức đứng hình tay cầm cặp run lẩy bẩy '' cccậu...chủ ông chủ...ở....ở trên phòngggg'' 


  Lông mày nhíu chặc, hai tay nắm lại thành quyền đi thẳng lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng cha mình nghe thấy những âm thanh rên rỉ do khoái cảm mang lại, qua khe hở nhỏ của cánh cửa một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang hôn hít người đàn bà dưới thân không một mảnh vải che thân. Người khác nhìn vào sẽ đỏ mặt mà bỏ đi khôg dám quay lại, nhưng cậu bé đứg trước cửa dùng đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào tay không ngừng xiết chắc, nghiến răng nghiến lợi không ngừg suy nghĩ - cha kính mếm! hãy cố gắg sống hết phần đời còn lại của mình đi-.




   HẾT CHƯƠNG 1 
Mọi người đây là lần đầu mìh viết truyên có j sai sót m.n nhớ nhắc mình nhk hihi.